Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Đám ruộng hai bờ mông

Có một ông chồng mới cưới vợ được vài tháng đã phải lên đường đi công tác xa sáu tháng mới về. Được năm tháng bà vợ ở nhà đã lâu không được gần chồng nên không chịu được mới sanh lòng bậy bạ, nhưng bà vẫn còn sợ chồng nên mới gửi cho ông chồng lá thư với nội dung như sau:

Đám ruộng hai bờ ở đầu mông
Lâu ngày không cấy, vẫn để không
Nước non vẫn đủ, cỏ mọc tốt
Nhờ người cày hộ, có được không?

Ông chồng đọc xong hiểu ý, vừa tức, vừa sợ nên vội vàng viết thư trả lời liền:

Đám ruộng hai bờ là của ông
Cho dù không cấy, vẫn để không
Mùa này không cấy, chờ mùa khác
Nhờ người cày hộ, chết với ông.

Đọc thư xong, bà vợ nóng lòng quá nên gửi tiếp:

Ruộng để lâu ngày cỏ bỏ không
Hạ đi thu đến, sắp lập đông
Cỏ xanh cũng lạnh dần héo úa
Thợ cày đầy dãy chẳng tính công.

Ông chồng hối đáp:

Biết là ruộng lâu ngày trống không
Cỏ đội um tùm, nước mênh mông
Nhưng mà tụi nó cày tệ lắm
Kỹ thuật thua ông, có biết không?

Bà vợ:

Ruộng vẫn nơi này, quá mênh mông
Sao chẳng gieo đi kiếm vài đồng
Ông về vẫn đó, chi mà ngại
Mùa ông thu hoạch, khỏi tốn công.

Chồng tức quá tiếp:

Này này ông nói có nghe không
Ruộng ông, ông kệ cỏ chơi ngông
Khi nào ông rảnh, ông gieo giống
Còn không kẻ khác cấm chờ trông.

Bà vợ chịu không nổi, gửi tiếp:

Ông à, cỏ dại lên quá mông
Dân cày quên mình cứ ở không
Thôi tôi làm phước, cho họ cấy
Ông về thu hoạch, thế là xong.

Ông chồng càng tức giận hơn:

Cỏ dại có mọc lên quá mông
Thì bà vun cỏ, phải được không
Ông mà biết được bà cho cấy
Ông về nhổ sạch, thế là xong.

Bà tiếp:

Ruộng kia cỏ đã mọc đầy đồng
Ông về gấp gấp có nghe không
Ruộng đang thiếu nước lại khô cạn
Ông về tưới hộ, tôi trả công.

Chồng thấy thế liền gửi lại:

Ờ thì bà ráng mà kìm lòng
Bà mà léng phéng, chết với ông
Ông về, ông cấy cho tơi xốp
Cho thỏa bao ngày bà đợi mong.

Hôm sau, chồng nhận được thư vợ như sau:

"Luật mới ban hành ông biết không?
Ruộng mà không cấy sẽ sung công
Vậy ông thu xếp mà về sớm
Kẻo mất ruộng rồi, ông trách ông"

Ca dao tình yêu

Chữ trinh đáng giá ngàn vàng
Từ anh chồng cũ đến chàng là năm
Còn như yêu vụng nhớ thầm
Họp chợ trên bụng hàng trăm sá gì

Sông Mơ, sông Mận, sông Đào
Ba ngọn sông ấy chảy vào sông Ri
Em yêu anh bụng đã phát phì
Thuốc thang đâu khỏi anh thì chữa thôi
Yêu anh dễ đứng khó ngồi

Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn yêu cô chị phải chiều cậu em

Lấy chồng từ thuở mười lăm
Chồng chê tôi bé chẳng nằm cùng tôi
Đến năm mười tám, đôi mươi
Tôi nằm dưới đất, chồng lôi lên giường
Một rằng thương, hai rằng thương
Có bốn chân giường gãy một còn ba
Ai về nhắn mẹ cùng cha
Chồng tôi nay đã giao hoà với tôi

Ca Dao Tình Yêu

Xa nhau xa bóng xa hình
Nhưng không xa được tấm tình cho nhau

Yêu nhau chẳng quản gần xa
Một ngày chẳng đến bằng ba bốn ngày

Áo tứ thân em treo trên mắc
Đêm anh nằm anh đắp lấy hơi
Nhớ em em vẫn ở đời
Quên em em mới ra người kiếp xưa

Yêu anh tâm trí hao mòn
Yêu anh đến thác cũng còn yêu anh

Dù ai cho bạc cho vàng
Chẳng bằng trông thấy mặt chàng hôm nay

Tìm nàng mà chẳng thấy nàng
Bâng khuâng như mất lạng vàng trong tay

Anh đi đằng ấy xa xa
Để em ôm bóng trăng tà năm canh

Mình về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười

Chàng về cho chóng mà ra
Kẻo em chờ đợi sương sa lạnh lùng

Hun em anh hít lấy hơi
Lỡ khi phòng vắng còn mùi của em

Trèo non những ước non cao
Anh đi đò dọc ước ao sông dài

Yêu nhau chẳng quản chiếu giường
Dẫu rằng tàu lá che sương cũng tình

Duyên kia ai đợi mà chờ
Tình này ai tưởng mà tơ tưởng tình

Qua cầu than thở cùng cầu
Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu
Qua đình ngả nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu

Chẳng tham nhà ngói rung rinh
Tham về một nỗi anh xinh miệng cười
Miệng cười anh đáng mấy mươi
Chân đi đáng nén miệng cười đáng trăm

Một thương tóc bỏ đuôi gà
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên
Ba thương má lúm đồng tiền
Bốn thương răng nhánh hạt huyền kém thua
Năm thương cổ yếm đeo bùa
Sáu thương nón thượng quai tua dịu dàng
Bảy thương nết ở khôn ngoan
Tám thương ăn nói dịu dàng thêm xinh
Chín thương cô ở một mình
Mười thương con mắt có tình với ai

Yêu nhau cữ vị là vì
Chữ dục là muốn chữ tùy là theo

Gần thì chẳng hợp duyên cho
Xa xôi cách mấy lần dò cũng theo

Thuyền về có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền

Công trình ân ái biết bao
Gặp nhau lại thẹn toan chào lại thôi

Đôi ta như nghĩa tào khang
Xuống khe bắt ốc lên đàng hái rau

Đôi ta như đũa nòng nòng
Đẹp duyên nhưng chẳng đẹp lòng mẹ cha

Đường dài ngựa chạy biệt tâm
Người thương có nghĩa trăm năm cũng về

Con dao vàng rọc trầu vàng
Mắt anh anh liếc mắt nàng nàng đưa

Thấy anh như thấy mặt trời
Chói chang khó ngó trao lời khó trao

Ngày ngày em đứng em trông
Trông non non ngất trông sông sông dài
Trông mây mây kéo ngang trời
Trông trăng trăng khuất trông người người xa

Chim xa bầy thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi
Thà rằng chẳng biết thì thôi
Biết rồi mỗi đứa một nơi sao đành

Chiều chiều ra đứng ngõ trông
Ngõ thì thấy ngõ người không thấy người

Chiều chiều ra ngõ mà trông
Bạn không thấy bạn tình không thấy tình

Ước sao ăn ở một nhà
Ra vào đụng chạm kẻo mà nhớ thương

Thương anh em chẳng nói ra
Trong ruột thì héo ngoài da thì vàng

Chẳng chè chẳng chén sao say
Chẳng thương chẳng nhớ sao hay đi tìm

Ước gì sông rộng một gang
Bắc cầu dải yếm để chàng sang chơi

Đêm qua chớp bể mưa nguồn
Hỏi người tri kỷ có buồn hay chăng
Cá buồn cá lội tung tăng
Em buồn em biết đãi đằng cùng ai

Nhớ ai con mắt lim dim
Chân đi thất thểu như chim tha mồi
Nhớ ai hết đứng lại ngồi
Ngày đêm tơ tưởng một người tình nhân

ĐỊNH LUẬT TÌNH YÊU LÀ GÌ?

Yêu nhau như chó với mèo,...
Yêu được một lúc mèo trèo lên cây..
Chó nhìn cặp mắt thơ ngây...
Giậm chân xuống đất mẹ mày xuống không...
Mèo cười đồ chó lắm lông...
Bố đếch xuống đấy đồ không biết trèo.....
Chó ta nhìn thẳng mắt mèo...
Mày khinh bố quá, bố trèo cho coi....
Chẳng may ngã xuống thì toi...
Chó ta lẳm nhẳm, thế thôi kệ mày...
Chẳng thèm cái đồ mặt dày....
Gọi thì không xuống thế thì ông di...


Tình yêu không tự nhiên sinh ra và cũng khôn tự nhiên mất đi mà chuyển qua từ người này sang người khác ===> đó là định luật bảo toàn tình yêu.

Còn theo toán học thì: Tình yêu là phép trừ của túi tiền, phép chia của trái tim, phép nhân của nhân loại và phép cộng của mọi điều rắc rối.

Còn tình yêu theo hóa học thì đó là phản ứng tương tự dạng Oxi hóa khử. Khử cho, O (oxi) nhận trong đó:

Nếu em là axit
Anh xin làm bazơ
Để yêu đến bất ngờ
Đến trung hoà không kịp!
Em thích làm axit
Có vị chát vị chua
Như dư vị tình yêu
Không ngọt ngào đường mật.
Tính khí em đặc biệt
Đâu chỉ có protôn
Anh nào biết trong em
Chứa bao nhiêu H+
Tình yêu dành cho em
Mạnh hơn lực axit,
Thắng cả lực bazơ
Để đến tận bây giờ
Vẫn trung hoà không kịp.

Ca dao về tình yêu nam nữ

Đôi ta như lửa mới nhen
Như trăng mới mọc , như đèn mới khêu .

Chăn kia nửa đắp nửa hờ
Gối kia nửa đợi nửa chờ duyên em .

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương.

Thương em vô giá quá chừng
Trèo non quên mệt , ngậm gừng quên cay .

Lênh đênh một chiếc thuyền tình
Mười hai bến nước biết mình nơi đâu.

Ai về cho em về theo
Ngó truông , truông rậm , ngó đèo đèo cao .

Muốn sang nhưng lại vắng thuyền
Muốn về bên nớ , nhưng duyên lỡ rồi .

Ước gì sông rộng một gang
Bắc cầu dải yếm để chàng sang chơi.

Cô kia đứng ở bên sông
Muốn sang anh ngả cành hồng cho sang .

Cây cao mấy trượng cũng trèo
Đường xa mấy dặm cũng theo anh về.

Cô kia cắt cỏ một mình
Cho anh cắt với chung tình làm đôi.

Trầu không ăn vôi ắt là trầu nhạt
Cau không ăn hạt ắt miếng cau già
Mình không lấy ta ắt là mình thiệt
Ta không lấy mình ta biết lấy ai ?

Anh còn son em cũng còn son
Ước gì ta được làm con một nhà.

Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa ?
Mận hỏi thì đãoin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào .

Thân em như tấm lụa đào
còn nguyên hay đã xé vuông nào cho ai ?
Thân em như tấm lụa đào
Dám đâu xé lẻ vuông nào cho ai .
Em vịn cành trúc , em tựa cành mai
Đông đào tây liễu , biết ai bạn cùng .

Thân em như ớt chín cây
Càng tươi ngoài vỏ càng cay trong lòng .

Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống giếng hạt vào vườn hoa
Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài các , hạt ra ruộng cày .

Đôi ta như lúa đòng đòng
Đẹp duyên nhưng chẳng được lòng mẹ cha
Đôi ta như chỉ xe ba
Thầy mẹ xe ít đôi ta xe nhiều .

Một lời thề không duyên thì nợ
hai lời thề không vợ thì chồng
Ba lời thề khơi núi lấp sông
Em quyết theo anh đi cho chọn đạo
Kẻo luống công anh đợi chờ.

Một lòng kết tóc xe tơ
Một niềm chỉ đợi chỉ chờ một anh .

Ngày ngày em đứng em trông
Trông non non ngất , trông sông song dài
Trông mây mây kéo ngang trời
Trông trăng trăng khuyết , trông trong người người xa .

Chớ chê em xấu em đen
Em như nước đục , đánh phèn lại trong .

Gặp anh em nở nụ cười
Vắng anh , em lại giọt vơi giọt đầy.

Em như cây quế trong rừng
Thơm cay ai biết ngát lừng ai hay .

Ra về lòng lại dặn lòng
Chanh chua chớ phụ , ngọt bòng chớ ham .

Mình em như cây thầu dầu
Ngoài tươi, trong héo , giữa sầu tương tư .

Phận em sao lắm dở dang
Cầm tiêu tiêu gẫy , cầm đàn đứt dây .

Trên trời có đám mây xanh
ở giữa mây trắng , xung quanh mây vàng
Ước gì anh lấy được nàng
Để anh mua gạch Bát Tràng về xây
Xây dọc anh lại xây ngang
Xây hồ bán nguyệt cho nang rửa chân



Lên non thiếp cũng lên theo
Tay vịn chân trèo , hái trái nuôi nhau .


Thuyền ơi có nhớ bến chăng ?
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền.


Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
như đứng đống lửa như ngồi đống than .


Qua đình ngả nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu


Vì tình anh phải đi đêm
Ngã năm , bảy cái đất êm hơn giường .


Trăm năm ghi tạc chữ đồng
Dù ai thêu phụng vẽ rồng mặc ai


Lòng em đã quyết thì hành
Đã cấy thì gặt với anh một mùa


Ứoc ao ăn ở một nhà
Ra vào đụng chạm kẻo mà nhớ thương


Chẳng giận thì thuyền chẳng đi
Giận ra ván nát thuyền thì long đanh .


Đôi ta lên thác xuống ghềnh
Em ra đứng mũi cho anh chịu sào .


Xa xôi dịch lại cho gần
Làm thân con nhện mấy lần tơ vương .


Chuồn chuồn mắc phải tơ vương
Nào ai quấn quýt thì thương nhau cùng .


Thấy anh như thấy mặt trời
Chói chang khó ngó , trao lời khó trao .


Trầu xanh , cau trắng , chay vàng
Cơi trầu bịt bạc thiếp chàng ăn chung
Trầu xanh , cau trắng , chay hồng
Vôi pha với nghĩa , thuốc nồng với duyên


Mình ơi có nhớ ta chăng
Ta như sao vượt chờ giăng giữa giời.

Võng này đan sợi đay già
Em đi kén võng đã ba năm chầy
Đôi ta chung mẹ chung thầy
Đêm trăng chung võng vơi đầy thủy chung .

Lấy anh thì sướng hơn vua
Anh đi xúc giậm được cua kềnh càng
Đem về nấu nấu , rang rang
Chồng chan vợ húp lại càng hơn vua .


Em về dệt cửi trên khung
Dể anh đọc sách cùng chung một đèn
Vải em em bán lấy tiền
Em mua lụa liền may áo cho anh
Trong thì lót tím lót xanh
Ngoài thêu đôi bướm lượn cành phù dung


Trời mưa lác đác ruộng dâu
Cái nón đội đầu cái thúng cắp tay
Bước chân xuống hái dâu này
Nuôi tằm cho lớn mong ngày ươm tơ
Thương em chút phận ngây thơ
Lầm than đã trải nắng mưa đã từng
Xa xôi ai có tỏ chừng
Gian nan tân khổ ta đừng quên nhau .


Khăn thương nhớ ai
Khăn rơi xuống đất?
khăn thương nhớ ai
Khăn vắt lên vai ?
Khăn thương nhớ ai
Khăn chùi nước mắt ?
mà đèn không tắt
Mắt thường nhớ ai
Mắt ngủ không yên ?
Đêm qua em những lo phiền
Lo vì một nỗi không yên một bề ..



Chẳng chè, chẳng chén sao say
Chẳng thương chẳng nhớ sao hay đi tìm ?
tìm em như thể tìm chim
Chim ăn bể Bắc đi tìm bể Đông.


Anh về em nắm cổ tay
Em dặn câu này anh chớ có quên
Đôi ta đã chót lời nguyền
Chớ xa xôi mặt mà quên mảnh lòng


Lên non cho biết non cao
Thương em đừng kể công lao em buồn .


Nguồn ân bể ái hẹn hò
Một ngày nên nghĩa chuyến đò nên quen
Công cha nghĩa mẹ thiếp đền
Xin chàng đừng có kết duyên chốn nào
Xin đừng đừng thấp trông cao
Xin đừng tơ tưởng chốn nào hơn đây
Xin đừng tham gió bỏ mây
Tham vườn táo rụng bỏ cây nhãn lồng .


Trách cha trách mẹ em lầm
Cho nên em phải khóc thầm hôm mai
Trách chàng chẳng dám trách ai
Trách chnagf chê nụ hoa nhài không thơm .


Ai trắng nư bông , lòng tôi không chuộng
Người đó đen giòn làm ruộng tôi thương
Biết rằng dạ có vấn vương
Để tôi cậy mối tìm đường sang chơi .


Bữa ăn có cá cùng canh
Anh chưa mát dạ bằng anh thấy nàng .


Áo đen ai nhuộm cho mình
Cho duyên mình đậu , cho tình anh thương .


Anh thương em biết nói mần răng
Lấy gió làm quạt , lấy trăng làm đèn .


Muốn cho sông cạn đất liền
Kẻo anh đi lai tốn tiền đò ngang .

Ca dao tục ngữ

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng
An vui cùng hiện tại. Hạnh phúc mãi bên ta.
Anh em như thể chân tay. Rách lành đùm boc dở hay đỡ đần
Bầu ơi thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Bí mật làm nên sự quyến rũ của phụ nữ
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta được thêm ngày nữa để yêu thương.
Chim khôn kêu tiếng rãnh rang. Người khôn ăn nói dịu dàng dễ nghe
Chữ nhẫn là chữ tượng vàng. Ai mà nhẫn được thì càng sống lâu.
Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Dao có mài mới sắt. Người có học mới khôn .
Dẫu cho tung cánh muôn phương. Ơn thầy, nghĩa bạn, tình trường không phai.
Đưa tay mà ngắt cọng ngò. Thương anh đứt ruột giả đò ngó lơ.
Em thuận anh hòa là nhà có phúc.
Giặc bên Đô không bằng bà cô bên chồng. Lọan biên thùy không bằng bà dì bên vợ.
Hương của các loài hoa không bay ngược chiều gió. Hương của người đức hạnh, ngược gió khắp tung bay.
Khôn ngoan đối đáp người ngoài. Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau
Lúc nghèo thì chẳng ai màng. Làm nên quan cả chán vàn người yêu.
Mấy đóa hoa đào hay Tết đến.Một làn bết bánh báo Xuân về
Ngăn chặn người khác vươn lên là hành động của kẻ thất bại.
Nhọc công tìm khắp đông tây. Ai hay hạnh phúc ở ngay lòng mình.
Non cao cũng có đường trèo. Đường dẫu hiểm nghèo cũng có lối đi.
Núi cao chi lắm núi ơi. Núi che mặt trời chẳng thấy người thương.
Thiện căn ở tại lòng ta. Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
Tiếc công đắp đập bê bờ.Để ai quẫy đó đem lờ đến đơm
Tinh thần sảng khoái vui thời thế,cảnh mới xuân tươi đón giao thừa
Trăm hoa đua nở hơi xuân ấm.Muôn vẻ đổi thay vận nước vui
Trăm năm ở với người đần, không bằng 1 chốc ở gần người khôn.
Trời thêm năm tháng người thêm thọ.Xuân khắp đất trời phúc mọi nhà
Vô phước gả con chồng xa. Trước là mất giỗ sau là mất con.
Yêu anh chẳng quản đói nghèo. Chiếu rơm chăn rạ cũng theo anh về


Ai ơi muôn dặm non sông. Để ai chất chứa sầu đong vơi đầy.
Anh về để lại áo đây. Đêm khuya em đắp gió Tây lạnh lùng.
Bao giờ cho gió bén sàng. Cho trăng bén gió, cho nàng bén anh.
Càng thắm thì lại mau phai. Thoang thỏang hoa nhài càng được thơm lâu.
Cây cao, bóng mát không ngồi. Anh ra giữa nắng trách trời không râm.
Cây đa cũ, bến đó xưa. Bộ hành có nghĩa, nắng mưa cũng chờ.
Chẳng tham nhà ngói rung rinh. Tham vì 1 nỗi anh xinh miệng cười.
Chiều chiều én lượn bờ kênh. Ếch kêu giếng lạnh, thắm tình đôi ta.
Chiều chiều mây phủ sơn trà. Lòng thương bạn, nước mắt và lộn cơm.
Chim khôn chết mệt vì mồi. Người khôn chết mệt vì lời nhỏ to.
Chim khôn lựa nhánh, lựa cành. Gái khôn lựa chốn trai lành gởi thân.
Chớ chê em xấu, em đen. Em như nước đục, đánh phèn lại trong.
Chồng khôn, vợ được đi hài. Vợ khôn, chồng được nhiều bài cậy trông.
Chữ tình cùng với chữ duyên. Xin đừng thay áo mà quên lời nguyền.
Cô kia cắt cỏ 1 mình. Cho anh cắt với chung tình làm đôi.
Con sông bên lở, bên bồi. Một con cá lội, mấy người buông câu.
Con tằm bối rối về tơ. Anh say vì rượu, ngẩn ngơ vì tình.
Cúc mai trồng lộn 1 bồn. Chồng vợ hai đứa, ai đồn mặc ai.
Đã lòng đùm bọc vì yêu. Thời anh đắp điếm trăm điều dại khôn.
Đấng trượng phu, đừng thù mới đáng. Đấng anh hùng, đừng óan mới hay.
Dế kêu cho giải cơn sầu. Mấy lời em nói, bạc đầu không quên.
Đêm năm lưng chẳng tới giường. Trông cho mau sáng, ra đường gặp em.
Đêm nằm ở dưới bóng trăng. Thương cha, nhớ mẹ không bằng nhớ em.
Đố ai lặn xuống vực xâu. Mà đo miệng cá uốn câu cho vừa.
Đói lòng ăn nắm lá sung. Chồng một thì lấy, chồng chung thì đừng.
Đời người hữu tử, hữu sanh. Sống lo xứng phận, thác dành tiếng thơm.
Đôi ta như lửa mới nhen. Như trăng mới mọc, như đèn mới khêu.
Đốn cây ai nỡ đứt chồi. Đạo chồng nghĩa vợ, giận rồi lại thương.
Duyên kia ai đợi mà chờ. Tình ai tơ tưởng mà tơ tưởng tình.
Em như cây quế giữ rừng. Thơm tho ai biết, ngát lừng ai hay.
Em về anh mượn khăn tay. Gói câu tình nghĩa lâu ngày sợ quên.
Gánh vàng đi đổ sông Ngô. Đêm nằm tơ tưởng đi mò sông Thương.
Gặp anh: Không ăn cũng no. Đau đầu cũng nhẹ. Hen ho cũng lành.
Gió đưa cây cửu lý hương. Xa cha xa mẹ thất thường bữa ăn.
Gió sao gió mát sau lưng. Bung sao bụng nhớ người dưng thế này.
Hai ta là bạn thong dong. Như đôi đũa ngọc nằm trong mâm vàng.
Hoa sen lai láng giữa hồ. Giơ tay ra bẻ, sợ chùa có sư.
Khăn anh nàng lấy vá vai. Bây giờ nàng đã nghe ai dỗ dành.
Khôn ngoan cũng thể đàn bà. Dẫu rằng vụng dại cũng là đàn ông.
Khuyên em chớ ngại nắng mưa. Của chồng công vợ, đỉnh chung có ngày.
Lá này là lá xoan đào. Tương tư gọi nó thế nào hỡi em?
Làm trai lấy được vợ hiền. Như cầm đồng tiền mua được của ngon.
Lấy anh, anh sắm sửa cho. Cái bị, cái bát, cái mo đuổi ruồi.
Lạy trời mưa thuận, gió đều. Cho đồng lúa tốt, cho chiều lòng em.
Lên non đón gió lấy trầm. Xui ong lấy mật, giục tằm nhả tơ.
Lọng vàng che nải chuối xanh. Tiếc con chim phượng đậu cành tre khô.
Lưỡi câu anh đã uốn vừa. Sợ lòng cha mẹ kén lừa nơi đâu.
Mẹ mong gả thiếp về vườn. Ăn bông bí luộc, dưa hường nấu canh.
Mẹ, cha bú, mớm nâng niu. Tội trời đành chịu, không yêu bằng chồng.
Mua thịt nhớ mua thị mông. Lấy chồng chớ lấy dở ông dở thằng.
Mực văng vô giấy khó chùi. Vô vòng chồng vợ, sụt sùi sao nên.
Năng mưa thì giếng năng đầy. Anh năng đi lại, mẹ thầy năng thương.
Người xấu duyên lặn vào trong. Bao nhiêu người đẹp duyên bong ra ngoài.
Nhác trông ngỡ tượng tô vàng. Nhìn lâu mới biết chẫu chàng trời mưa.
Nực cười châu chấu đá xe. Tưởng đâu chấu ngã, ai dè xe nghiêng.
Nước lã mà vã nên hồ. Tay không mà nổi cơ đồ mới ngoan.
Nước trong cá chẳng ăn mồi. Đừng câu mà mệt, đừng ngồi mà trưa.
Nước trong còn ở nguồn sanh. Trà thơm có đợi chén sành hay không?
Phải duyên phải kiếp thì theo. Thân em có quản đói nghèo làm chi.
Phải duyên thì bám như keo. Trái duyên, trái kiếp như kèo đục vênh.
Rồng vàng tắm nước ao tù. Người khôn ở với người ngu nặng mình.
Rượu ngon cái cặn cũng ngon. Thương em chẳng luận chồng con mấy đời.
Sáng trăng chi rứa hỡi trời. Để ai thơ thẩn ngõ người mỏi chân.
Sầu riêng cơm chẳng muốn ăn. Đã bưng lấy bát, lại dằn xuống mâm.
Tai nghe tiếng trống, tiếng chầu. Xếp 3 miếng kẹo, lộn đầu lộn đuôi.
Thà rằng chiếu lác có đôi. Chẳng hơn chăn gấm lẻ loi một mình.
Thân em như giếng giữa đàng. Người khôn rửa mặt, người phàm rửa chân.
Thân em như miếng cau khô. Kẻ thanh than mỏng, người thô than dầy.
Thẩn thơ dưới gốc mai già. Hỏi thăm ông Nguyệt có nhà hay không ?
Thứ nhất vợ dại trong nhà. Thứ nhì trâu chậm, thứ ba rựa cùn.
Thủng thỉnh mà lượm hoa rơi. Lượm cho có trí hơn người trèo cao.
Thương ai bằng nỗi thương con. Nhớ ai bằng nỗi gái son nhớ chồng.
Thương nhau bất luận giàu nghèo. Dù cho lên ải, xuống đèo cũng cam.
Thương nhau chẳng quản xa gần. Cầu không tay vịnh cũng lần mà sang.
Thuyền câu lơ lửng đã xong. Thuyền chài lơ lửng, uổng công thuyền chài.
Thuyền xuôi neo, nọc cũng xuôi. Nhớ em, anh nhớ cả đôi má hồng.
Tình anh như nước dâng cao. Tình em như dãi lụa đào tẩm hương.
Tóc đến lưng, vừa chừng em bới. Để chi dài, bối rối dạ anh.
Tới đây dầu đói ngả no. Dầu khôn giả dại đặng dó ý anh.
Trách người 1, trách ta mười. Bởi ta bạc trước cho người tệ sau.
Trăng bao nhiêu tuổi trăng già. Núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non?
Trăng mờ còn tỏ hơn sao. Dẫu rằng núi lở, còn cao hơn đồi.
Ước gần mà chẳng được gần. Ai làm cách Việt xa Tần thế ni ?
Vì cam cho quít đèo bồng. Vì em nhan sắc nên lòng nhớ thương.
Vì gà, diều phải lượn quanh. Vì em, anh phải quẩn quanh chốn này.
Vì sương, nên núi bạc đầu. Biển lay bởi gió, hoa sầu vì mưa.
Vợ chồng đầu gối má kề. Lòng nào mà bỏ, mà về cho cam.
Xấu tre uốn chẳng nên cần. Xấu mai nên chẳng đặng gần với em.
Xin đừng lấy quế, phụ hương. Quế già, quế rụi. Hương trầm thơm xa.
Yêu ai yêu hẳn một người. Đừng như ăn cỗ, lắm nơi nhiều phần.